Giai Thoại Chim Lửa
Phan_90
-Hoàng muội, một thời gian không gặp muội vẫn khoẻ chứ?
Các Tự kín đáo nhìn sang Linh Nhạc rồi hiểu ý, cô tiểu thư cúi người trước A Khảo
-Các Tự và Giả Nam xin cáo lui!
Giả Nam còn chưa hiểu gì đã bị Các Tự nhẹ nhàng kéo đi nhanh chóng.
Khi thấy hai người nọ đã khuất, bất giờ Linh Nhạc mới nhìn A Khảo
-Sao hoàng tỷ phu lại có nhã hứng ghé thăm doanh trại của binh lính vậy? Nơi đây rất ồn ào lại không thoải mái như ở hoàng cung, thiết nghĩ, chỗ như thế chẳng thích hợp với hoàng tỷ phu, một vương gia cao quí, danh giá của Tây Đô.
Vừa nói Linh Nhạc vừa dùng đôi mắt men theo từng vòng vàng chói loá đeo trên cổ vị vương gia.
A Khảo bật cười
-Lời lẽ của muội thật đáng sợ. Huynh là người chi viện cho Bắc Đô muội mấy chục vạn quân hiển nhiên huynh cũng tham gia vào việc đánh chiếm Nam Đô nên huynh phải đến doanh trại binh lính theo dõi tình hình, đó là chuyện dễ hiểu, muội có cần khó chịu và buông lời giễu cợt huynh đến vậy không?
Linh Nhạc chất củi khô, nói vẻ hời hợt không quan tâm
-Muội nào dám, chỉ sợ ở đây không có kẻ hầu người hạ, huynh sẽ cảm thấy không thoải mái.
-Không sao, huynh đến chỉ vì muốn thay đổi không khí và chủ yếu là thăm muội. Nhưng sao muội phải làm những công việc nặng nhọc này, muội là công chúa, cứ sai đám quân nhân là được.
Dẹp gọn gàng đống củi, Linh Nhạc phủi tay, quay qua đối diện với hoàng tỷ phu
-Công chúa sinh ra nếu chỉ biết ngồi đó và làm cái việc sai bảo người khác thì thật vô nghĩa, muội không như huynh, thích làm gì là chuyện của muội, huynh đừng quản. Muội sẽ kính trọng huynh nhưng muội tuyệt đối không nghe theo những gì huynh bảo, muội khác hoàng tỷ... Nếu không còn gì nữa, muội xin cáo lui, muội còn phải giúp mọi người làm nhiều việc lắm, gặp lại hoàng tỷ phu vào chiều nay.
Linh Nhạc toan bước đi thì tự dưng A Khảo gọi cô.
Cô công chúa quay lại, cùng lúc, vị thập vương gia đặt tay lên hai bờ vai hoàng muội đồng thời kéo nhẹ vành cổ áo khoác của cô.
Linh Nhạc kinh ngạc, ánh mắt phút chốc đứng yên.
Một cách thân thiện, A Khảo nói
-Y phục của muội bị lệch, huynh chỉ giúp muội sửa lại thôi.
Đối diện, Linh Nhạc vẫn còn bất động, việc làm của A Khảo diễn ra quá nhanh khiến cô chẳng kịp phản ứng hay đại loại là biểu hiện điều gì trên gương mặt.
-Ừm... cám ơn hoàng tỷ phu, muội đi đây.
Dứt lời, Linh Nhạc liền xoay gót, rời khỏi đó.
Còn lại một mình, A Khảo chậm rãi đưa mắt về phía bên trái, ngay lùm cây, cách chục bước chân, nhìn Lạc Diễm đứng lặng thinh.
A Khảo không nói lời nào chỉ nở một nụ cười đầy thoả mãn và có vẻ kênh kiệu, thách thức.
Vậy thôi, chẳng cần thêm gì nữa, vị vương gia phủi mạnh vạt áo, từ tốn bước đi.
Khi nãy, A Khảo đã biết Lạc Diễm đứng quan sát anh và Linh Nhạc ngay gần đó.
A Khảo nghĩ ra việc giả vờ sửa y phục cho cô công chúa
nhưng thật chất là vì muốn chạm vào cô.
Để làm gì?
Thách thức Lạc Diễm đồng thời cho anh thấy nụ cười đắc thắng của mình.
Như một trò đùa... ?
À không, chính xác là cuộc chơi nào đó đang bắt đầu.
Dõi theo tà áo khoác của A Khảo khuất xa, Lạc Diễm siết chặt tay, lòng xuất hiện sự căm ghét.
Cuộc chơi?... Ai tạo ra và ai làm chủ?
****************
Rầm!
An Hoài đạp ngã ghế, hắn rất tức giận vì thua trí Cơ Thành, chuẩn bị kỹ lưỡng cả đêm thế mà Bắc Đô lại không tấn công Hàng Tân, ngược lại, đánh úp Tương Dụ.
Giờ đây quân địch đã chiếm ba tỉnh. Thế bất lợi ngày một rõ hơn.
Mã Tuấn thấy thế liền can ngăn
-Thưa chủ soái hãy bình tĩnh, nóng giận không giải quyết được gì cả.
An Hoài nghiến răng, trông hắn đáng sợ vô cùng trái ngược với dáng ngoài thư sinh nho nhã ấy
-Đúng là bọn khốn kiếp, chúng ắt hẳn đang cười nhạo chúng ta như một lũ đần độn, chủ quan.
Mã Tuấn thở ra, gật đầu
-Lần này chúng ta đã sơ suất để mất Tương Dụ, thật là một thiệt hại không đáng có. Tam vương gia quả nhiên suy nghĩ chu đáo, tiến đánh rất gọn, đúng với tính cách ngài ấy.
An Hoài chuyển cái nhìn sang viên tướng dưới trướng, cái nhìn cay độc
-Phó soái, ngài nên nhớ kỹ mình đang ở phe nào. Cất lời khen ngợi chủ soái của địch, ngài nghĩ đó là việc làm đúng đắn ư?
Mã Tuấn đảo mắt, nhận lỗi
-Vâng, thuộc hạ sẽ không như thế nữa.
An Hoài liếc mắt sang hướng khác, hắn đang suy tính việc trả đũa lại Bắc Đô, đặc biệt là Cơ Thành
-Ta không bỏ qua chuyện này đâu. Bọn chúng phải trả giá cho việc xem thường ta! Đám quân ngu xuẩn, các ngươi phải biết bản thân đang đối đầu với ai chứ.
Chương 36
Nghĩ vậy, tên tướng quân họ An liền bảo
-Tập hợp binh lính lại, ta có kế sách mới dùng để đối phó với lũ ô hợp Bắc Đô.
-Tuân lệnh chủ soái.
****************
Doanh trại Bắc Đô, mọi người đang sốt sắng vì chẳng hiểu sao Linh Nhạc lại phát sốt.
Chiều, khi đang chuẩn bị bữa tối cùng Tử Băng và bốn huynh đệ họ Trần thì đột nhiên cô công chúa ngã lăn ra bất tỉnh, đầu thì nóng như lửa đốt, mồ hôi đầm đìa.
Sau khi bắt mạch xem tình hình, Bạch Trung cư sĩ nhìn mọi người, cười hiền hậu
-Cửu công chúa không sao, chỉ bị sốt, Bạch mổ đã bảo người sắc thuốc, công chúa uống vào nghỉ ngơi một đêm là khỏi, tất cả đừng quá lo lắng.
Những người nọ đồng loạt thở ra, nhẹ nhõm.
Các Tự đắp chăn cho Linh Nhạc, xong xoay qua hỏi vị hiền triết
-Bạch Trung cư sĩ có biết nguyên do cơn sốt của công chúa?
Vị cư sĩ tóc bạc đưa tay vuốt râu, điềm đạm
-Theo Bạch mổ thì ắt hẳn công chúa chưa quen với môi trường sống thiếu thốn ở doanh trại, ngoài ra, có lẽ công chúa buồn bã và lo nghĩ chuyện gì đó mới khiến sức khoẻ yếu đi.
Nghe thế, Lạc Diễm cúi thấp mái đầu, anh là người hiểu rõ căn nguyên này.
Trông dáng vẻ ủ rũ của mọi người, Trần Thống vỗ tay, cất giọng
-Thôi nào, chúng ta nên để công chúa nghỉ ngơi. Trời cũng sắp tối, mau mau để còn chuẩn bị bữa tối cho nhị vị vương gia nữa.
Những người nọ gật đầu, nghe theo.
Khi tất cả sắp rời khỏi lều thì Lạc Diễm chợt bảo
-Lạc Diễm muốn ở lại đây chăm sóc Linh Nhạc, mọi người cứ dùng bữa sau đó nghỉ ngơi cho khoẻ.
Hiểu tâm trạng của hoàng đệ, Các Tự nhẹ nhàng khuyên nhủ
-Ừm cũng được nhưng đệ đừng thức khuya quá kẻo ảnh hưởng đến sức khoẻ.
Vị hoàng tử cười gượng, đáp nhanh
-Vâng, đệ sẽ không để bản thân ngã bệnh đâu.
Sau đó, chín người lần lượt rời khỏi.
Còn lại một mình, Lạc Diễm chậm rãi đi đến ngồi xuống bên cạnh giường, Linh Nhạc vẫn đang ngủ say.
Khẽ khàng, anh nắm lấy tay cô, mắt nhắm nghiền cùng lời nói rất nhỏ
-Cố gắng lên, công chúa! Lạc Diễm xin lỗi...
Suốt cả đêm, vị hoàng tử hầu như chẳng chợp mắt được gì.
.............................
Ngủ một giấc dài, Linh Nhạc cựa mình, từ từ mở mắt ra.
Mệt mỏi ngồi dậy, cô công chúa ngạc nhiên thấy Lạc Diễm ngủ gục bên cạnh giường.
Lông mày vị hoàng tử cau lại, vẻ như đêm qua anh đã ngủ trong tạm trạng rất lo lắng.
Ánh mắt Linh Nhạc chợt nhiên bất động, một nỗi buồn len qua hàng mi húp rụp khi nghĩ như vậy.
Tiếp đến tiếng thở dài khe khẽ phát ra...
Tại sao ngài vẫn luôn đối xử tốt với ta chứ?
Mỗi lần nhớ lại việc Lạc Diễm chỉ xem mình như chiếc bóng của Các Tự là Linh Nhạc vô cùng buồn.
Buồn đến mức cô muốn xoá hết những điều tồi tệ ấy trong đầu.
Mọi thứ đã chẳng hề tốt đẹp như mong ước. Suy cho cùng, chính cô công chúa đã tự làm khổ mình.
Còn đang đắm chìm cùng mớ cảm xúc ngổn ngang thì Linh Nhạc giật mình vì giọng Lạc Diễm đột ngột cất lên đầy mừng rỡ
-Linh Nhạc tỉnh rồi, may quá, đêm qua mọi người đều rất lo cho công chúa.
-Ngài đã thức cả đêm bên giường Linh Nhạc?
-Ừm, Lạc Diễm sợ Linh Nhạc phát sốt nửa đêm nên mới ở lại chăm nom.
Linh Nhạc lặng im, mắt chỉ nhìn chằm chằm người nam nhân đang nở nụ cười thân thiện trước mặt mình.
Bắt gặp sự khác thường từ cô công chúa, Lạc Diễm hỏi
-Linh Nhạc còn mệt à? Hay... Lạc Diễm khiến Linh Nhạc khó chịu?
-Đúng thế, Linh Nhạc rất khó chịu mỗi lần gặp ngài, ngài phải là người hiểu rõ nguyên do chứ. Lẽ ra ngài không nên làm vậy với Linh Nhạc! Thức cả đêm bên giường ư...
Câu đáp lời của Linh Nhạc khiến Lạc Diễm lặng người, dường như có chút hụt hẫng.
Nụ cười trên môi biến mất, thay vào đó là nỗi buồn tê tái tràn đến.
Thật vô nghĩa khi anh cố gắng mỉm cười trước mặt người nữ nhi ấy.
Đối diện, Linh Nhạc chậm rãi chuyển hướng nhìn sang nơi khác, miệng bảo
-Ngài ra ngoài đi, lúc này Linh Nhạc không mong thấy ngài.
Dứt lời, cô xoay lưng và nằm xuống, nhắm mắt.
Một khoảng lặng xuất hiện giữa họ.
Linh Nhạc không nghe tiếng đáp lời nhưng cô biết Lạc Diễm vẫn còn ngồi cạnh bên bởi hơi thở đều đều của anh hoà nguyện vào không khí.
Có âm thanh đẩy ghế rồi nhanh chóng đứng dậy cùng lúc chất giọng dịu dàng vang khẽ
-Vậy Linh Nhạc nghỉ ngơi, Lạc Diễm không làm phiền nữa.
Linh Nhạc, tất nhiên, lặng thinh và lắng nghe tiếng mở cửa lều.
Cô cứ giữ nguyên tư thế, nhắm mắt, nằm đó với lồng ngực thổn thức.
Đứng ở ngoài cửa lều, Lạc Diễm mái đầu hơi cúi thấp, ánh mắt vô định, không chớp.
-Lạc Diễm chỉ muốn có thể được ở bên cạnh Linh Nhạc một chút thôi...!
Vài giây sau, anh lê từng bước nặng nhọc rời khỏi đó.
.............................
Linh Nhạc vừa xuống giường thì cửa lều mở, đưa mắt nhìn, cô ngạc nhiên thấy Bạch Trung cư sĩ.
Vị hiền triết từ tốn hỏi
-Cửu công chúa đã thấy khoẻ hơn chưa? Sao công chúa không nghỉ ngơi mà lại định đi đâu?
Linh Nhạc cười nhẹ, đứng dậy
-Linh Nhạc khoẻ hơn rồi, cám ơn ngài, nằm một mình buồn chán và cứ suy nghĩ vẩn vơ nên Linh Nhạc muốn ra ngoài đi dạo cho khoay khoả.
Bạch Trung cư sĩ vuốt râu, khẽ gật đầu, hiền hậu
-Thế cũng tốt vậy công chúa cho phép Bạch mổ đi dạo cùng người.
Linh Nhạc nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe.
Phía sau doanh trại, không gian yên tĩnh, tiếng gió lùa êm dịu làm tan biến những mệt mỏi.
Mát mẻ và thanh thản kỳ lạ.
Linh Nhạc giơ hai tay ngang người, hít sâu một hơi dài, xuýt xoa
-Thiên nhiên quả làm con người cảm thấy dễ chịu, bình yên.
Bên cạnh cô công chúa, vị cư sĩ họ Bạch mỉm cười, mắt dõi theo từng làn hoa xoay đều trong gió
-Công chúa nói đúng, thiên khí thổ khí hoà hợp tạo nên vạn vật.
-Vâng.
-Công chúa đã biết tin, chiều nay tam hoàng tử, ngũ hoàng tử và cả tiểu vương gia Tinh Đạo sẽ trở về Hàm Kinh?
Linh Nhạc xoay qua, vui mừng
-Thế ư? Tốt quá, họ trở về ắt hẳn để chuẩn bị cho cuộc chiếm đánh Hàng Tân.
-Chắc chắn là vậy.
Chợt Linh Nhạc ngừng cười, cô quan sát vẻ mặt trầm tư của vị cao nhân, hỏi
-Bạch Trung cư sĩ có điều gì muốn nói với Linh Nhạc sao? Ngài không hẳn chỉ là đi dạo cùng Linh Nhạc, đúng chứ?
Chậm rãi quay người sang bên đối diện với cô công chúa, Bạch Trung cư sĩ vẫn giữ nụ cười trên môi
-Cửu công chúa quả nhiên rất tinh tế. Đúng, Bạch mổ có vài điều cần nói với người.
-Bạch Trung cư sĩ cứ căn dặn, Linh Nhạc nhất định lắng nghe.
-Không dám, Bạch mổ chỉ muốn hỏi, giữa công chúa và lục vương gia Lạc Diễm hình như đã xảy ra chuyện gì không hay thì phải. Xin công chúa tha tội nếu Bạch mổ nhiều chuyện.
Linh Nhạc cười gượng, trả lời vẻ tránh né
-Ừm... cũng không hẳn, chẳng có gì đáng lo đâu ạ.
-Công chúa, hãy cho lục vương gia một cơ hội sửa chữa lỗi lầm đã gây ra với người!
Linh Nhạc nhíu mày khó hiểu
-Cơ hội? Tại sao?
Bạch Trung cư sĩ đáp nhẹ nhàng
-Cho lục vương gia cơ hội để công chúa có thể tha thứ!!!
Câu nói đó làm Linh Nhạc bất động trong vài phút. Tiếp theo, rất nhanh, cô quay mặt đi, im lặng.
Thấy Linh Nhạc không phản ứng, vị cao nhân tóc bạc nói thật chậm và đều
-Cửu công chúa, xin công chúa đừng từ bỏ lục vương gia!
Kinh ngạc, Linh Nhạc liền xoay qua, cái nhìn mở to như muốn hỏi “ Như vậy nghĩa là gì?”
Đôi mắt Bạch Trung cư sĩ sáng hẳn, ông vẫn giữ chất giọng nhỏ nhẹ kia
-Con người đó cần công chúa!
****************
Nam Đô, ngoài vườn ngự uyển.
Lạc Phổ đón lấy một vật từ tay Minh Nhật với vẻ ngạc nhiên
-Cái này... sao đệ lại đưa huynh?
Ngồi dựa lưng trên ghế vàng sang trọng, Minh Nhật cười bảo
-Bắc Đô đã chiếm hết ba tỉnh, giờ chỉ còn lại Hàng Tân với Tiền Kỳ, Hàng Tân đã có Mã Tuấn, An Hoài cùng mấy vạn quân lính nên không có gì đáng lo ngại nhưng Tiền Kỳ của huynh thì khác, huynh hãy cứ giữ lấy binh phù, đệ cho phép huynh điều động binh lính đến trấn giữ tỉnh.
Hoá ra, thứ Minh Nhật đưa cho Lạc Phổ là binh phù, miếng kim bài vô tri nhưng người giữ nó sẽ thống lĩnh được vạn binh mã.
Lạc Phổ vẫn chưa hiễu rõ
-Nhưng lý ra đệ phải nắm giữ binh phù, đệ chỉ cần ra lệnh cho quân lính đến tỉnh Tiền Kỳ là được.
-Không, đệ nghĩ đưa cho huynh sẽ hay hơn. Huynh cứ giữ lấy, chẳng sao cả.
Trông dáng vẻ bình thản của hoàng đệ, Lạc Phổ đặt binh phù lên bàn đá, ngồi xuống
-Đã xảy ra chuyện gì ư?
Lông mày hơi nhíu, Minh Nhật nói nhạt
-Xảy ra chuyện? Đệ lo cho huynh nên mới giao binh phù để huynh dễ dàng điều binh trấn giữ Tiền Kỳ, như thế là kỳ lạ lắm à? Huynh lại nghĩ lệch đi đâu vậy?
Thở ra, vị đại hoàng tử giải thích
-Ý huynh... hoàng thượng phải là người nắm giữ binh phù, đệ đưa huynh vật này thì thật khó hiểu. Với lại lỡ như kinh thành bị Bắc Đô đánh chiếm, với số binh lính ít ỏi còn lại trong cung sẽ không địch nổi, đệ có thể gặp nguy hiểm.
Minh Nhật tự dưng bật cười dù câu nói của hoàng huynh chẳng hề có chi tiết nào buồn cười
-Huynh lo cho đệ đến thế sao? Về điều đó thì huynh yên tâm, tuy đệ không rõ Cơ Thành có chiến lược gì nhưng đệ nghĩ, huynh ấy không tiến đánh kinh thành sớm vậy đâu, khi đó ngược lại, tỉnh Tiền Kỳ của huynh mang nguy cơ bị tấn công nhiều hơn.
-Đệ nghĩ...
Minh Nhật thình lình cắt ngang lời Lạc Phổ, mắt nhìn hoàng huynh thật dịu dàng
-Nếu như... kinh thành có rơi vào tình cảnh tồi tệ đó, đệ tin huynh sẽ kịp thời điều binh đến giúp đệ! Huynh nhất định cứu đệ bằng mọi giá, đúng không?
Buổi trưa hôm nay, Lạc Phổ cảm nhận hoàng đệ có điều gì rất khác lạ, từ giọng nói ân cần đến ánh mắt luôn cười hoàn toàn trái ngược với mọi ngày.
Rốt cuộc, Minh Nhật đang nghĩ gì?...
-Ừ, tất nhiên, huynh không để đệ lại một mình.
Gật gù, vị hoàng thượng buông thỏng một câu
-Cám ơn huynh vì điều ấy!
****************
Tại doanh trại Hàm Kinh, Linh Nhạc lững thững bước về lều, trong đầu không ngừng nghĩ về những điều kỳ lạ mà khi nãy Bạch Trung cư sĩ nói với cô.
“ Cửu công chúa, xin công chúa đừng từ bỏ lục vương gia!... Con người đó cần công chúa! ”
Ý ngài ấy là gì nhỉ? Linh Nhạc chán nản, lắc lắc đầu.
Đột nhiên, từ xa Các Tự, Tử Băng chạy đến với vẻ sốt sắng, cả hai đồng thanh gọi
-Linh Nhạc!
Cô công chúa ngạc nhiên, đưa tay lên và giúp trấn tĩnh họ bằng câu nói
-Bình tĩnh, có chuyện gì, từ từ trình bày rõ ràng cho Linh Nhạc nghe.
Các Tự nhanh chóng bảo
-Linh Nhạc, vừa rồi lính báo, cách mấy trăm dặm về phía nam doanh trại, xuất hiện đoàn quân lạ, rất có thể là quân từ Hàng Tân tiến đến đây... Lạc Diễm, đệ ấy nóng vội và đã xuất binh, Bạch Trung cư sĩ suy đoán rất có thể đấy là cái bẫy Nam Đô giăng ra.
-Sao Lạc Diễm lại thiếu suy xét như thế? Bình thường ngài ấy luôn bình tĩnh xử lý mọi chuyện.
Tử Băng vuốt nhẹ ngực, cố hít sâu để nói rõ ràng
-Ắt hẳn là do lời nói khích từ thập vương gia, ngài ấy bảo lục vương gia háo thắng, suy nghĩ nông cạn, không đủ sức điều binh khiển tướng... quá tức giận thế là lục vương gia lập tức xuất binh mặc tất cả khuyên ngăn, ngay cả lời của Bạch Trung cư sĩ cũng chẳng ăn thua gì.
Siết chặt tay, Linh Nhạc cắn môi, đôi mắt vừa thể hiện sự lo lắng vừa giận dữ
-Linh Nhạc sẽ đến gặp thập vương gia hỏi cho rõ!
.............................
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng vó ngựa dồn dập trên con đường đầy cát bụi mù.
Là đoàn binh lính do Lạc Diễm dẫn đầu, tất cả đang chạy hối hả về phía được báo là có quân lính lạ.
Âm thanh ồn ào trỗi dậy...
Không phải tiếng hành quân hô hào mà là tiếng gọi thất thanh của bốn huynh đệ họ Trần ở phía sau.
-Lạc Diễm! Dừng lại! Huynh đừng hành động nóng vội, có thể Nam Đô dẫn dụ chúng ta!
-Lạc Diễm! Lạc Diễm!
Mặc hai chữ “Lạc Diễm” không ngừng đập vào tai nhưng vị hoàng tử vẫn mặc, cứ phi ngựa như bay.
Gió mạnh lướt qua như tát vào mặt, cay xè.
Lạc Diễm giữ chặt dây cương, chân thúc vào mông ngựa càng lúc càng mạnh.
Cái nhìn của anh hướng về trước đầy kiên quyết, phản phất một chút nỗi căm tức, môi nghiến chặt vì những lời nói không ngừng vang lên hỗn độn.
“ Ngài thật ngu xuẩn, đó có thể chỉ là cái bẫy! Sao ngài lại suy nghĩ trẻ con và nông cạn đến thế. Ta thật sự nghi ngờ về tài năng của ngài đấy. Với cái cách phán đoán nóng vội đó làm sao ngài điều binh khiển tướng đánh đuổi quân địch được. Hay ngài chỉ là chiếc bóng núp sau sự tài năng của huynh lớn mình? Vậy ra, mọi người đều nhìn lầm ngài, kể cả Linh Nhạc? ”
-Chết tiệt! Đừng xem thường ta, ta nhất định chứng minh sự suy đoán của mình là đúng!
Với suy nghĩ nóng vội ấy, Lạc Diễm sẽ không ngừng lại để nghe bất cứ ai.
.............................
Cửa lều đột nhiên bật mở, A Khảo thấy Linh Nhạc xuất hiện với vẻ mặt không được tốt.
Hiểu rõ hoàng muội gặp mình vì điều gì nhưng A Khảo vẫn vờ tỏ ra thản nhiên, ngồi uống hết tách trà.
Cố kiềm cơn nóng đang dâng cao trong lòng, Linh Nhạc mau chóng tiến đến gần, hỏi
-Sao huynh lại nói khích Lạc Diễm? Huynh nên biết rõ không nên nói những lời như thế chứ.
Đặt tách trà lên bàn, A Khảo điềm nhiên đáp
-Huynh không hề nói khích Lạc Diễm, là tự ngài ấy xuất binh khỏi doanh trại, ngựa non háu đá, cứ để ngài ấy đi rồi sẽ tự thấy mình sai.
Cô công chúa nhíu mày, dường như không tin vào điều vừa nghe
-Chỉ vì muốn chứng minh bản thân đúng mà huynh để mặc Lạc Diễm dẫn binh đến chỗ địch? Huynh có nghĩ cho mấy trăm binh lính đi theo ngài ấy không? Nếu đó là cái bẫy thì tất cả sẽ hi sinh vô nghĩa.
Đưa mắt nhìn Linh Nhạc, vị thập vương gia bảo
-Huynh không thể ngăn Lạc Diễm, tự ngài ấy đã muốn vậy. Suy cho cùng hắn cũng chỉ là một kẻ háo thắng, nông cạn, huynh mới phê phán vài câu đã tự ái, hắn muốn chứng minh bản lĩnh của mình thì cứ việc, huynh cản được à?
-Lẽ ra huynh nên khuyên giải Lạc Diễm, từng câu huynh nói cứ như chế giễu người khác, nếu là muội, muội cũng sẽ không chịu nổi mà xuất binh ngay.
Thấy A Khảo im lặng, Linh Nhạc tiếp
-Còn nữa, nghe Tử Băng bảo rằng, huynh không cho binh lính Tây Đô xuất chinh cùng Lạc Diễm, huynh biết rõ lính Bắc Đô còn lại trong doanh trại không nhiều, với lực lượng ít ỏi như vậy làm sao ngài ấy đánh bại quân địch? Huynh định để ngài ấy vào chỗ chết ư?
A Khảo phủi tay áo, cười nhạt
-Muội đừng biến huynh trở thành người xấu chứ, nếu có người nghe thấy thì sẽ hiểu nhầm huynh muốn giết Lạc Diễm đấy.
-Vậy thì ngay bây giờ, huynh mau ra lệnh cho lính Tây Đô lên đường để kịp thời chi viện cho ngài ấy.
Vẫn giữ nụ cười vô vị và giả tạo, A Khảo lắc đầu
-Huynh không thể mạo hiểm cho binh lính của mình vào chỗ chết, muội làm khó huynh rồi!
-Lục vương gia, thật không thể ngờ được, có lúc thần và ngài lại rơi vào tình cảnh khó xử này. Thần luôn kính trọng ngài thế nhưng... thần chẳng còn cách nào khác, thần là người của Nam Đô.
Nhắm mắt, Lạc Diễm nói khẽ
-Ta đã tự giết mình khi dại dột dẫn binh đến đây! Ngay bây giờ, ta biết rất rõ kết cục của bản thân... ta sẵn sàng đón nhận điều đó chỉ là ta đã liên luỵ đến các huynh đệ binh lính.
Vừa nói Lạc Diễm vừa nhìn qua một lượt bốn huynh đệ họ Trần cùng mấy chục quân lính còn lại.
Anh đau đớn, cảm giác có lỗi đè nặng.
Trước dáng vẻ ân hận tột cùng của Lạc Diễm, Trần Thống chợt nắm lấy tay vị hoàng tử, bảo
-Lục hoàng tử, chúng thần không trách ngài. Chết, là điều không thể tránh khỏi trong chiến tranh. Chúng thần chấp nhận chết nhưng ngài phải sống, nhất định, ngài phải trở về doanh trại!
Lạc Diễm sững người rồi lắc đầu
-Không, Lạc Diễm là người có lỗi, Lạc Diễm mới phải chết!
-Ngài hãy sống vì ngài là đế vương, tất cả còn đang chờ ngài!
-Lạc Diễm tuyệt đối không rời khỏi đây, muốn chết thì cùng chết.
Trần Thống bóp chặt vai Lạc Diễm, ánh mắt kiên quyết
-Nếu ngài chết thì sự hy sinh của các binh lính đã trở thành vô nghĩa! Hãy sống, nhất định ngài phải sống!.. Chúng thần sẽ liều mình phá vòng vây, ngài nhân cơ hội đó cố gắng thoát thân!
Lạc Diễm lập tức ngăn
-Dừng lại! Ta chưa ra lệnh thì tất cả không được hành đồng liều lĩnh.
Vị hoàng tử vừa dứt lời là từ trên cao, giọng An Hoài cất lên rõ to, đầy thúc giục
-Phó soái, còn chần chừ gì nữa, giết nốt số quân Bắc Đô còn sống đó và lấy thủ cấp của Lạc Diễm!
Mã Tuấn, dù không muốn, vẫn phải thi hành mệnh lệnh
-Rõ, chủ soái! ( nhìn lại Lạc Diễm) Tha lỗi cho thần, lục vương gia!
Câu nói kết thúc, Mã Tuấn giương thanh kiếm to lên cao.
Tức thì, Trần Thống đẩy Lạc Diễm ra sau rồi dùng thân mình che chắn cho vị hoàng tử.
Khi thanh kiếm của Mã Tuấn sắp giáng xuống thì đột ngột từ xa, một mũi tên gỗ bay vèo đến cắm phập vào bả vai anh. Vị tướng trẻ khựng lại, nhăn mặt.
Chính điều bất ngờ đó đã giải thoát cho Lạc Diễm, Trần Thống khỏi cái chết.
Tất cả còn chưa kịp hiểu gì thình lình, trên cao, hàng ngàn mũi tên xuất hiện, lao vù vù vào đám quân lính Nam Đô đang bao vây Lạc Diễm và cả bọn lính mai phục trên vách núi, giết chết bọn chúng.
Trước sự đột ngột ấy, đến lượt quân Nam Đô nháo nhào, hỗn loạn. Những làn tên không ngừng bay đến...
Trông thế, Trần Giang sửng sốt
-Chuyện gì vậy, tên này là của ai?
Trần Nhất dùng kiếm chặt đứt mấy mũi tên đang lao vào mình, hét
-Đừng ở đó nghĩ ngợi, mau chóng nhân lúc này thoát khỏi vòng vây đi!
Rất có lý, quân Nam Đô đang náo loạn vì bị phục kích, đây là cơ hội tốt để thoát thân.
Thế là nhóm quân còn lại của Bắc Đô nhanh chóng ra khỏi sự bủa vây từ địch.
Đúng lúc, tất cả nghe âm thanh vang dội, dường như có một đoàn quân rất lớn đang tiến về phía này.
Tiếng vó ngựa dồn dập, tiếng hò hét ầm ĩ từ mấy vạn người như làm rung chuyển cả khu núi.
Sau làn bụi mù trời, một lực lượng đông đảo binh lính xuất hiện...
Lạc Diễm, bốn huynh đệ họ Trần nheo mắt cố quan sát xem là nhóm quân nào.
Bỗng, Trần Sơn thét vang, mừng rỡ
-Mọi người... là chủ soái... tam hoàng tử!
-Tam hoàng huynh ư?
Lạc Diễm chăm chú nhìn thật kỹ, cho đến khi đôi mắt sáng lên bởi anh thấy được người dẫn đầu đúng là Cơ Thành, kế bên còn có Trường Dinh và Tinh Đạo.
-Đúng, đúng... quân của Bắc Đô, nhị vị hoàng tử, còn cả đại ca nữa!
Trần Giang reo lên như thể chưa bao giờ được vui như vậy.
Lạc Diễm, Trần Thống, Trần Nhất nhìn nhau, cười xúc động
-Thoát! Chúng ta thoát rồi!
Đoàn quân Bắc Đô của Cơ Thành, như một phép lạ, bất ngờ xuất hiện giải vây cho quân Lạc Diễm.
Thắng ngựa, Cơ Thành ra lệnh
-Tiểu vương gia, ngài thống lĩnh cung binh tấn công nhóm quân Nam Đô mai phục trên núi. Trường Dinh, đệ mau chóng giải cứu Lạc Diễm. Tất cả các binh lính còn lại cùng ta tiến đánh quân Mã Tuấn!
-Rõ, chủ soái!
Thế là tất cả y lệnh.
Bên trái, Tinh Đạo giơ tay hô lớn
-Cung binh sẵn sàng, bắn!
Hàng loạt mũi tên công kích quân Nam Đô dọc theo sườn núi, lính bị bắn chết vô số kể.
Quá đột ngột, An Hoài không ngờ đến tình huống này.
Nhìn cục diện bên dưới, Trường Dinh dẫn binh phá vòng vây cứu Lạc Diễm, quân Cơ Thành và quân Mã Tuấn đánh nhau khốc liệt nhưng xem ra, An Hoài thấy rõ phe mình yếu thế vì quân Bắc Đô đông hơn dự tính của hắn.
Không còn cách nào khác, An Hoài liền xuất lệnh rút lui.
Binh lính Nam Đô vừa đánh vừa lui cho đến khi vùng thoát khỏi vùng đất trống.
Quan sát địch kháo chạy, Cơ Thành giơ tay, ngăn
-Tất cả dừng lại, đừng đuổi theo nữa! Rất có thể bọn chúng có quân mai phục phía trước.
Trường Dinh gật đầu
-Đúng, đuổi theo không có lợi cho chúng ta. ( mau chóng quay sang Lạc Diễm) Đệ không sao chứ? Cũng may bọn huynh đến kịp nhưng sao đệ và binh lính lại ở đây, còn bị phục kích nữa?
Lạc Diễm ngập ngừng vài giây mới đáp
-Đệ tưởng Nam Đô tấn công nên đã điều quân đến đây.
Tinh Đạo ngạc nhiên
-Tưởng? Vậy có nghĩa ngài bị lừa? Nam Đô dẫn dụ và phục kích ngài?
Lạc Diễm im lặng, đầu hơi cúi, không biết nói gì.
Đưa mắt nhìn mấy trăm xác lính Bắc Đô nằm xung quanh, phần lớn chết vì bị đá đè, Cơ Thành hỏi
-Bọn chúng tấn công thế nào?
Hiểu sự khó xử của Lạc Diễm, Trần Thống trả lời thay
-Đầu giờ ngọ, có đoàn quân lạ cách doanh trại mấy trăm dặm về phía nam...
-Thật kỳ lạ! Nếu chúng tấn công doanh trại thì theo lẽ cuộc chiến phải diễn ra ở gần doanh trại cớ sao lại ở nơi trống vắng hiểm trở cách xa như vậy? Các đệ đã dồn chúng đến đây rồi bị mai phục?
Trần Thống trả lời đại ca với vẻ lưỡng lự
-Không... khi vừa nghe lính báo, bọn đệ với lục vương gia liền xuất binh đến đây định đánh gọn chúng.
Tinh Đạo nhíu mày
-Vậy tức là, lính Nam Đô chưa có dấu hiệu tấn công mà các đệ đã tự tiện điều quân đến nơi này?
Bây giờ đến lượt vị tướng họ Trần lặng thinh.
Như hiểu rõ mọi chuyện, Tinh Đạo cất giọng trách
-Các đệ thật hồ đồ! Sao lại tuỳ tiện xuất binh khi chưa nắm rõ tình hình địch chứ? A Thống, A Nhất đây đâu phải lần đầu các đệ ra trận, sao cả hai thiếu suy xét như thế?
Tức thì, Trần Giang bảo ngay
-Đại ca, huynh trách lầm nhị ca, tam ca rồi, thật ra là do...
Trần Thống liền ngăn đệ đệ rồi cúi đầu trước Tinh Đạo
-Đệ xin lỗi!...
Bất ngờ trước việc Trần Thống nhận lỗi thay mình, Lạc Diễm càng ân hận hơn.
Không thể trốn tránh, hậu quả này là do anh gây ra, anh phải là người chịu trách nhiệm.
Lạc Diễm ngước mặt lên nhìn trực diện Cơ Thành, chuẩn bị cho lời thú tội
-Họ không có lỗi, chính đệ... là đệ ra lệnh xuất binh! Tất cả họ đã cố ngăn đệ nhưng đệ không nghe.
-Lục hoàng tử, sao ngài lại...
-A Thống, rất cám ơn huynh thế nhưng đây là lỗi của Lạc Diễm, Lạc Diễm sẽ gánh chịu.
Đối diện, Trường Dinh không giấu vẻ sửng sốt
-Cuối cùng, đệ mới là người điều quân không suy xét? Tại sao vậy, chẳng phải bọn huynh đã dặn nếu không cần thiết thì tuyệt đối đừng tuỳ tiện xuất binh ư?
-Xin lỗi, đệ quá nóng vội và suy nghĩ không kỹ càng, đệ xin lỗi!
-Lạc Diễm, đệ thật hồ đồ.
Chợt Cơ Thành ngăn cơn nóng giận của Trường Dinh bằng câu ngắn ngủi
-Trở về doanh trại!
Những người nọ đồng loạt ngẩn người trước thái độ bình thản từ vị chủ soái.
Dõi theo bóng Cơ Thành, Lạc Diễm gọi khẽ
-Tam hoàng huynh!
.............................
Kinh ngạc lẫn vui mừng khi thấy quân Cơ Thành về cùng quân Lạc Diễm, năm người kia liền chạy đến.
Các Tự lo lắng nhìn khắp người Lạc Diễm, hỏi
-Đệ có bị thương không? Đệ tuỳ tiện điều quân rời doanh trại làm mọi người rất lo.
Lạc Diễm lắc đầu, cười cười
-Đệ ổn, may có tam hoàng huynh đến kịp thời...
-Thế à? Tốt quá nhưng sao số binh lính về cùng đệ lại ít như vậy?
-Là vì... vì đệ...
-Các Tự, đánh trận tổn hao lực lượng là chuyện dĩ nhiên, quân Nam Đô nhiều hơn quân của đệ ấy.
Lạc Diễm hết sức ngạc nhiên khi Cơ Thành che giấu giúp anh việc bị mai phục.
Trường Dinh, Tinh Đạo, bốn huynh đệ họ Trần hiểu ý nên họ cũng chẳng nói thêm.
Bên cạnh, Tử Băng xuýt xoa
-Thế có nghĩa ngài đã đúng khi kịp thời xuất binh đến vùng đất trống đó. Hay thật! À mà cũng tại thập vương gia không chịu ra lệnh cho binh lính Tây Đô theo cùng ngài, nếu không, với lượng quân đông đảo như vậy thì chúng ta đã không thất thoát nhiều đến thế.
Cơ Thành liền nhìn Tử Băng
-Thập vương gia đến đây à? Sao ngài ấy không chi viện cho Lạc Diễm?
Giả Nam nhún vai
-Điều này thì chúng tôi không rõ, hình như thập vương gia không đồng tình với việc lục vương gia xuất binh nên đã không chi viện cho ngài ấy.
Hiểu Lâm đột ngột chen vào
-Linh Nhạc cũng lấy làm lạ nên đã đến gặp thập vương gia nhưng đã hơn nửa canh giờ mà chưa thấy cô ấy ra, chẳng biết cả hai nói gì với nhau!
Tiếp, Bạch Trung cư sĩ vuốt râu từ tốn
-Bạch mổ cảm giác có điều không ổn nhưng vì lính gác bên ngoài không cho ai vào lều thập vương gia nên mọi người đành ở ngoài này chờ đợi.
Nghe vậy, Lạc Diễm đảo mắt và tự dưng lòng anh xuất hiện sự bất an.
Nghĩ ngợi, vị hoàng tử tức tốc chạy đến lều A Khảo, những người còn lại cũng theo sau.
-Không có lệnh của thập vương gia, không ai được vào!
Chẳng bận tâm, Lạc Diễm đẩy ngã đám lính gác rồi nhanh chóng mở cửa lều, bước vào.
Anh lập tức khựng người, mắt mở to trừng trừng, đầu óc khi đó thật sự không hề tồn tại điều gì khi chứng kiến cảnh áo khoác của Linh Nhạc nằm vung *** dưới nền đất, trên giường, cô công chúa đang nhắm mắt, hai tay siết chặt như để chờ đợi A Khảo cởi nốt mảnh vải cuối cùng trên người mình.
Tiếng mở cửa lều đột ngột khiến Linh Nhạc giật mình mở mắt, quay qua, cô bần thần bởi thấy Lạc Diễm đứng cứng đơ với cái nhìn trân trối.
Còn A Khảo cũng bất ngờ vì sự xuất hiện thình lình của Lạc Diễm và những người nọ, tất cả sững sờ trước sự việc diễn ra trước mặt.
Không nhiều lời, Lạc Diễm mau chóng vớ lấy áo khoác của Linh Nhạc, sải bước dài đến bên giường rồi choàng lên người cô công chúa, kéo cô đứng dậy rời khỏi đó.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian